Năm nay tôi 29 tuổi, anh thì 30, thời gian quen nhau đến khi kết hôn không dài mà không ngắn và điểm chung của 2 vợ chồng tôi đó là đều mê game Liên Quân.
Chúng tôi quen biết không phải từ game Liên Quân đâu, do 2 vợ chồng cùng làm chung công ty, tình cờ trong chuyến đi Team Building rồi quen biết. Ngày trước, ngoài Audition ra, tôi thì chẳng biết chơi game chiến đấu nào khác. Vậy mà từ khi quen anh tôi lại ghiền tựa game này mới lạ.
Ngày mà anh dẫn dắt tôi đến với cuộc chơi này cũng hài hước không kém. Tôi đang nằm ở phòng anh lướt Facebook, anh ngồi chơi game với bạn. Bỗng dưng tôi nghe anh nói (anh đeo mic với cùng với Team) “Em ơi, em là support phải đứng ra trước hỗ trợ anh chứ”, “Em ơi, đi chung với anh nè”. Tôi thầm nghĩ: “Nay chơi game với em nào mà xưng hô ngọt xớt như mía lùi vậy ta?”.
Đợi anh đánh trận đó xong, tôi bắt đầu tra khảo ngay. Anh giải thích người đó chỉ là nhỏ em cùng Team trong công ty, còn chứng minh cho tôi tin. Nhưng mà lúc đó tôi nghĩ “Thôi thôi rồi, game đánh nhau mà có con gái chơi, tôi phải chơi để giữ người yêu mới được”. Vậy đó, vậy là tôi đến với Liên Quân, vì……. tôi ghen.
Mới vào chơi, tôi không nghĩ là quá nhiều Tướng, biết chọn Tướng nào với Tướng nào đây. Nào là Điêu Thuyền, Lữ Bố, Zuka, Arthur, Natalya, vân vân. Tôi chỉ có mỗi kinh nghiệm chơi Audition, ngón trái thì bấm Space, ngón phải bấm nút chứ làm gì biết chơi trên điện thoại.
Anh hỏi tôi muốn chơi nhân vật nào, tôi nói “Nhân vật nào mà em cùng Team anh chơi đó”, rồi anh bảo “Ờ, vậy em chơi Alice, support cho anh đi”. Tôi hóa thân thành cô bé Alice mộng mơ, đi support “chị người yêu” Tel’Annas đi diệt quái công thành. Lúc ấy nào biết support là gì, thấy quái là bắn mà thấy địch thì chạy, bỏ cả AD gồng mình chiến đấu.
Trong mấy trận đấu chỉ nghe mỗi tiếng của anh luôn miệng kêu “Em, em sao em bỏ chạy đi vậy, em phải đứng trước đỡ đòn cho anh chứ!!!”, tôi lại phản pháo “Không chịu đâu, tự dưng em đứng đỡ vậy em chết rồi sao???”. Anh chắc hẳn là bất lực lắm, cho nên kể từ khi tôi chơi cứng support rồi, tôi không hề thấy anh chọn vị trí AD lần nào nữa.
Tôi hay hỏi anh sao không chơi AD khi có tui làm support nữa, dù sao tôi đã có “dày dặn” kinh nghiệm rồi, không bỏ chạy như mấy ngày đầu nữa, anh cũng chỉ cười cười cho qua. Chứ mà nếu nói “Anh sợ bị phế” thì chắc hẳn tối nay có người “Cô đơn trên sopha” của Hồ Ngọc Hà.
Khi đấu hạng, tôi chỉ tự tin khi dùng Tướng Alice còn nếu lỡ bị “Ban” hay bị địch chọn trước thì tôi cũng chơi Mid được, nhưng chỉ là hơi run và không được tự tin. Tôi cũng cố gắng luyện tập dùng Tướng khác khi không đấu hạng nhưng mà chắc không có hợp như Alice.
Đối với chồng tôi, chơi game cũng chỉ là giải trí, anh không cau có khi thua trận cũng không nhảy cẫng như tôi khi chiến thắng. Đối với tôi thì lại khác, ai mà AFK hay “Feed” là tôi cay cú vô cùng. Nhưng tôi không mở mic hay chat để combat đâu, chỉ lèm bèm với chồng tôi thôi.
Ấy vậy chứ anh chưa từng than phiền về điều này, anh biết tôi đang bực mình vì thua trận đều sẽ an ủi mấy câu xong rồi sẽ nói “Làm ván nữa lấy lại tinh thần đồng chí thôi em”.
Ngẫm lại thì tôi nhận thấy cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi với game Liên Quân cũng kha khá giống nhau. Lúc chiến thắng trong vinh quang cũng như lúc thua trận, chúng tôi đều có nhau, bởi vì “Tình đồng chí” này là bất diệt.
Bạn thấy bài viết Cuộc sống hôn nhân và Liên Quân có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Cuộc sống hôn nhân và Liên Quân bên dưới để Đại Việt Sài Gòn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: daihocdaivietsaigon.edu.vn của Đại Việt Sài Gòn
Nhớ để nguồn bài viết này: Cuộc sống hôn nhân và Liên Quân của website daihocdaivietsaigon.edu.vn
Chuyên mục: Game